Lời bài hát Lost One no Goukoku

Ca sĩ: Kagamine Rin
Cuối cùng lưỡi dao của sự nghi ngờ

Cũng đã găm vào tĩnh mạch

Và vì cái thứ tình yêu yếu ớt này xuất hiện

Nên cả Les Paul cũng có thể biến thành một thứ vũ khí nguy hiểm

Không viễn vông đâu

Tôi thì thích toán và khoa học thật đấy

Nhưng văn thì dở tệ, thế nên tôi ghét chúng

Cứ mãi băn khoăn chả biết sao mới đúng

Và thế là cuối cùng cái nào cũng sai

Bài tập hôm nay là về tôi, một kẻ chẳng có chút cá tính

Chẳng có gì bất mãn
Chẳng thiếu thốn gì
Tôi đang sống

Thế vậy mà, có đôi lúc, à không, lúc nào chúng ta cũng

Bảo rằng tôi thật buồn, bảo rằng tôi cô đơn

Này cậu có thể dễ dàng đọc được chữ Hán tự trên bảng ?

Vậy cậu có đọc được điều đứa bé đó tưởng tượng ?


Và kẻ đã nhuộm đen trái tim này

Là ai thế
là ai thế nhỉ

Cậu có thể dễ dàng gỡ được phương trình này ?

Thế cậu cũng có thể gỡ được sợi dây đang quấn quanh cổ đứa bé đó chứ ?

Chúng ta cứ thế này có ổn không đây ?

Này tôi phải làm gì đây ?
Thôi đã chẳng còn quan trọng nữa


Đã bao lâu rồi, ta cứ mãi

Say trong cơn mê vụng về

Và tôi cứ mãi che giấu mình

Dưới lớp vỏ kiêu ngạo vô vọng này

Và như mọi khi, tôi chẳng thể giải nổi bài tập của hôm qua

Chẳng có gì bất mãn
Chẳng thiếu thốn gì
Tôi đang sống

Thế vậy mà tận sâu trong thâm tâm

Cứ bảo rằng tôi muốn biến mất, tôi muốn chết đi

Này cậu có thể dễ dàng đọc được chữ Hán tự trên bảng ?

Vậy cậu có đọc được điều đứa bé đó tưởng tượng ?

Và kẻ đã nhuộm đen trái tim này

Là ai thế
là ai thế nhỉ

Cậu có thể dễ dàng gỡ được phương trình này ?

Thế cậu cũng có thể gỡ được sợi dây đang quấn quanh cổ đứa bé đó chứ ?

Chúng ta cứ thế này có ổn không đây ?

Này tôi phải làm gì, phải làm gì đây

Cậu có thể dễ dàng phát biểu công thức tính diện tích phải không ?

Thế ước mơ từ bé của mình, cậu có nói được ?

Kẻ đã vất bỏ đi giấc mơ này

Là ai thế, cậu thừa sức biết mà

Khi nào cậu mới chịu “người lớn” lên chứ ?

Thế nhưng việc trở thành người lớn thực ra là thế nào ?

Tôi phải hỏi ai đây ?

Này tôi phải làm gì đây
Thôi đã chẳng còn quan trọng nữa rồi