Lời bài hát Tự Kỷ
Ca sĩ:
Sendoh
Ver 1:
Một chút thời gian suy ngẫm, về những nỗi buồn của ngày qua
Tự hỏi là do ai mang lại, hay chính bản thân, nó tạo ra
Dù biết rằng cuộc đời mỗi người, sẽ chẳng kéo dài được bao lâu
Sao không thử sống bằng những nụ cười để tâm hồn mãi không úa màu
Nhưng mà niềm vui nó không có, và cũng không biết phải tìm đâu
Con đường không lối đang bước ở hiện tại sẽ đem lại gì cho ngày sau
Rất muốn vựt dậy tinh thần nó đã cố gắng gạt bỏ mọi vướng bận
Mọi thứ xung quanh lại khiến thể xác đau đớn không lê nổi bước chân
Đường bay ngày ấy cho đến bây giờ cũng đã vừa tròn được 2 năm
Không bạn bè cũng không tri kỉ tiếc nuối ra đi trong âm thầm
Và hôm nay thì nó vẫn như vậy, chẳng có người bạn nào bên cạnh
Nó đang ích kỉ chỉ có một mình tận huởng bầu trời không trong xanh
Biết phải oán trách cái gì đây, chắc lại sắp đổ lỗi cho số phận
Dẫu rằng nó biết thật sự là do chưa sống hết mình với bản thân
Khu nó đã ở suốt thời gian qua ko hề có một người đồng hương
Thậm chí chạy qua biết bao ngõ hẽm thì vẫn độc nhất ở trong trường
Cô đơn đồng hành, sầu lại thêm sầu, nhưng mà cũng phải cố gắng thôi
Dù ai, ở đâu cũng có thể là bạn cớ sao lại phải đặt câu hỏi
Nhưng thực tế khác hẳn với suy nghĩ trái lại mọi thứ đều quá khó
Không gian lặng im bao trùm chỉ biết tìm nơi vắng vẻ và ngồi đó
Và cái nó cần để xoa dịu tinh thần là những người bạn thật thân thiết
Tìm lại kỉ niệm đã bị đánh rơi chứ không hề muốn bị phân biệt
Nhưng đã lớn rồi, thôi mặc kệ, cứ sống giả tạo để cười trừ
Đôi lúc chỉ ước tất cả mọi thứ không phải là thực mà là hư
Midtro
Ver 2:
Một thứ vô hình vẫn đeo bám lấy nó dẫu cho điều đó quá xa vời
Chính là tình yêu tạo hóa ban cho, mà không ít kẻ xem là trò chơi
Len sâu trong tim những giai điệu buồn bao giờ nước mắt nó ngừng rơi
Cười vô thức rồi mới chợt nhận ra cả thật lẫn ảo không thể với tới
Nó cũng đã từng yêu nhiều lắm chứ nhưng chỉ đơn phương và ngu ngơ
Ngày qua ngày vun đắp tình cảm cuối cùng nhận lại là hững hờ
Người ta thì tìm cách trốn tránh, nó ngại khó xử nên giả vờ
Giả vờ rất giỏi đến nỗi kỉ niệm giờ cũng biến mất theo cơn mơ
Nếu có điều ước thì xin ước rằng được quay trở về những ngày thơ
Để không biết yêu, không đắm chìm, học hành vui chơi quên tiếc nhớ
Nghĩ lại cũng lâu lắm rồi, chắc ai cũng có cuộc sống mới
Yêu để rồi đau, phải tự ra đi riết rồi nó cũng như khách không mời
Thời gian cứ trôi rồi đến một ngày nó đã nhận được một lời yêu
Dù chỉ là ảo nhưng thời điểm hiện tại, cũng không mong điều gì nhiều
Trớ trêu..huh..tất cả thật ra là giả dối
Chờ đợi mỏi mòn rồi say "good bye" với cái hạnh phúc bằng những lời nói
Hết rồi....
Ver 1:
Một chút thời gian suy ngẫm, về những nỗi buồn của ngày qua
Tự hỏi là do ai mang lại, hay chính bản thân, nó tạo ra
Dù biết rằng cuộc đời mỗi người, sẽ chẳng kéo dài được bao lâu
Sao không thử sống bằng những nụ cười để tâm hồn mãi không úa màu
Nhưng mà niềm vui nó không có, và cũng không biết phải tìm đâu
Con đường không lối đang bước ở hiện tại sẽ đem lại gì cho ngày sau
Rất muốn vựt dậy tinh thần nó đã cố gắng gạt bỏ mọi vướng bận
Mọi thứ xung quanh lại khiến thể xác đau đớn không lê nổi bước chân
Đường bay ngày ấy cho đến bây giờ cũng đã vừa tròn được 2 năm
Không bạn bè cũng không tri kỉ tiếc nuối ra đi trong âm thầm
Và hôm nay thì nó vẫn như vậy, chẳng có người bạn nào bên cạnh
Nó đang ích kỉ chỉ có một mình tận huởng bầu trời không trong xanh
Biết phải oán trách cái gì đây, chắc lại sắp đổ lỗi cho số phận
Dẫu rằng nó biết thật sự là do chưa sống hết mình với bản thân
Khu nó đã ở suốt thời gian qua ko hề có một người đồng hương
Thậm chí chạy qua biết bao ngõ hẽm thì vẫn độc nhất ở trong trường
Cô đơn đồng hành, sầu lại thêm sầu, nhưng mà cũng phải cố gắng thôi
Dù ai, ở đâu cũng có thể là bạn cớ sao lại phải đặt câu hỏi
Nhưng thực tế khác hẳn với suy nghĩ trái lại mọi thứ đều quá khó
Không gian lặng im bao trùm chỉ biết tìm nơi vắng vẻ và ngồi đó
Và cái nó cần để xoa dịu tinh thần là những người bạn thật thân thiết
Tìm lại kỉ niệm đã bị đánh rơi chứ không hề muốn bị phân biệt
Nhưng đã lớn rồi, thôi mặc kệ, cứ sống giả tạo để cười trừ
Đôi lúc chỉ ước tất cả mọi thứ không phải là thực mà là hư
Midtro
Ver 2:
Một thứ vô hình vẫn đeo bám lấy nó dẫu cho điều đó quá xa vời
Chính là tình yêu tạo hóa ban cho, mà không ít kẻ xem là trò chơi
Len sâu trong tim những giai điệu buồn bao giờ nước mắt nó ngừng rơi
Cười vô thức rồi mới chợt nhận ra cả thật lẫn ảo không thể với tới
Nó cũng đã từng yêu nhiều lắm chứ nhưng chỉ đơn phương và ngu ngơ
Ngày qua ngày vun đắp tình cảm cuối cùng nhận lại là hững hờ
Người ta thì tìm cách trốn tránh, nó ngại khó xử nên giả vờ
Giả vờ rất giỏi đến nỗi kỉ niệm giờ cũng biến mất theo cơn mơ
Nếu có điều ước thì xin ước rằng được quay trở về những ngày thơ
Để không biết yêu, không đắm chìm, học hành vui chơi quên tiếc nhớ
Nghĩ lại cũng lâu lắm rồi, chắc ai cũng có cuộc sống mới
Yêu để rồi đau, phải tự ra đi riết rồi nó cũng như khách không mời
Thời gian cứ trôi rồi đến một ngày nó đã nhận được một lời yêu
Dù chỉ là ảo nhưng thời điểm hiện tại, cũng không mong điều gì nhiều
Trớ trêu..huh..tất cả thật ra là giả dối
Chờ đợi mỏi mòn rồi say "good bye" với cái hạnh phúc bằng những lời nói
Hết rồi....