Lời bài hát Ngộ Hận Đình Ca 误恨庭歌

Ca sĩ: ko ro
Ai tác tình ta thành một khúc
Đường Chương Đài, Phượng Hoàng vũ tuyệt
Thành phủ xa xa, Tần lầu tiêu cất tiếng
Thềm ngọc nơi Tây cung lạnh lẽo
Dõi mắt nhìn theo núi xanh trùng điệp
Bên ngoài núi kia biết bao sầu muộn chưa nguôi
Bỗng quay đầu, nỗi mong nhớ theo cánh hoa tàn rơi

Hội Hoa Đăng tiết Nguyên Tiêu ngày đó
Tay cầm bút, ta kể lại nửa đời duyên
Bài văn trên giấy ai sẽ giải
Tình trống vắng, ôi buồn thương
Mà nào dám trách đế gia
Lòng trinh bạch, chưa chắc tình trường cửu
Dù nắm thiên hạ nhưng lỡ mất lời hẹn ước tốt đẹp

Cung Trường An, trăm hoa theo bụi trần rơi
Tịnh Đế Liên hoa biết chốn nào
Từng thềm đá xanh bên lối cũ
Chỉ một đêm đã trải kiếp ba sinh
Chuyện xưa đã quên ai sẽ nhắc
Mai trắng lác đác rơi
Gió Tây thổi, như muốn nghe lời thì thầm của ai
Khiến nỗi tương tư hóa đất bùn

Theo đuổi mãi một giấc mộng dang dở
Trong giấc mộng, tình này hóa bướm bay
Ánh trăng mờ chiếu ở điện Dao Đài ngày đó
Hết tròn lại khuyết
Bóng ai in thành đôi nơi đáy nước
Khó tránh cuộc ly biệt
Đêm đã tàn, tóc đen nay nhuộm màu tuyết trắng

Đợi chờ triền miên cho muôn ngàn cánh buồm qua đi
Cô độc dựa vào thành lang như thuở đầu ta gặp gỡ
Nước sông chảy trong đêm xuân đã muộn
Mà nỗi tương tư mãi khôn nguôi
Hồng trần say, say trong nét vẽ sơn hà
Họa chẳng thành, điệu "Phượng vũ cửu thiên"
Bên bầu rượu, năm canh giá lạnh, như nụ cười của ai

Đợi chờ triền miên cho muôn ngàn cánh buồm đều qua đi
Mình ta cô độc dựa vào thành lang như năm nào
Nước sông chảy trong đêm xuân đã muộn
Mà nỗi thương nhớ nay đã cuồng
Hồng trần lầm lỡ, lỡ mất bao ấm lạnh
Khúc "Sơ ảnh" vẫn còn vang vọng bên tai
Hoài niệm quá khứ, tháng ngày oán hận trời ly biệt, hãy trôi đi...