Lời bài hát Xin Thời Gian Qua Mau & Cô Láng Giềng

Ca sĩ: Lâm Nhật Tiến Album: Những Kiếp Hoa Xuân
Buồn nào hơn đêm nay

Buồn nào hơn đêm nay

Khi ngoài kia bão tố đầy trời

Từng cánh lá cuốn gió

Rơi vào lòng đêm thâu

Thương thầm mối tình ngâu

Ngày về ôi xa quá

Cánh nhạn còn miệt mài

Trong nắng hồng mê say

Lạc bầy chim chíu chít

Hai phương trời cách biệt

Đêm chờ và đêm mong

ĐK

Ta đã quen, quen từng hơi thở

Quen tiếng cười và sóng mát đưa tin

Tám mùa đông cây rừng khô trụi lá

Chưa bao giờ một phút sống xa nhau

Thương những đêm trăng tà soi xóm vắng

Đưa em về anh viết thành bài ca

Thương những khi trưa hè nghiêng nắng đổ

Hắt hiu buồn tiếng vọng nhè nhẹ đưa

Buồn nào hơn đêm nay

Buồn nào hơn đêm nay

Khi tình xuân đã úa bụi đời

Nhiều lúc muốn trách móc

Hay giận hờn vu vơ

Chỉ làm phí ngày thơ

Dù rằng sau mưa bão

Gió hiền hòa lại về

Vẫn thấy lòng hoang vu

Cuộc đời là hư vô

Bôn ba chi xứ người

Khi mình còn đôi tay

Hôm nay trời xuân bao tươi thắm.

Dừng gót phiêu linh về thăm nhà.

Chân bước trên đường đầy hoa đào rơi

Tôi đã hình dung nét ai đang cười.

Tôi mơ trời xuân bao tươi thắm.

Đôi mắt trong đen màu hạt huyền,

Làn tóc mây chiều cùng gió ngàn dâng sóng

Xao xuyến nỗi niềm yêu...

Cô láng giềng ơi!

Không biết cô còn nhớ đến tôi.

Giây phút êm đềm ngày xưa kia khi còn ngây thơ.

Cô láng giềng ơi!

Tuy cách xa phương trời

tôi không hề.

Quên bóng ai bên bờ đường quê

Đôi mắt đăm đăm chờ tôi về.

Năm xưa khi tôi bước chân ra đi.

Đôi ta cùng đứng bên hàng tường Vi.

Em nói rằng em sẽ chờ đợi tôi.

Đừng nói đến phân ly.

Cô láng giềng ơi!

Nay bóng hoa bên thềm

đã thắm rồi.

Chân bước vui bên bờ đường quê.

Em có hay chăng giờ tôi về...

LỜI 2:

Trước ngõ vào thôn vang tiếng pháo.

Chân bước phân vân lòng ngập ngừng.

Tai lắng nghe tiếng người nói cười xôn xao.

Tôi biết người ta đón em tưng bừng.

Tan mơ trời xuân đôi môi thắm.

Đôi mắt nhung đen màu hạt huyền.

Làn tóc mây chiều cùng

gió ngàn dâng sóng.

Tan vỡ cuộc tình duyên...

Cô láng giềng ơi!

Thôi thế không còn nhớ đến tôi.

Đến phút êm đềm ngày xưa kia.

Khi còn ngây thơ.

Cô láng giềng ơi!

Tuy cách xa phương trời tôi không hề,

Quên bóng ai bên bờ đường quê.

Đôi mắt đăm đăm tìm phương về.

Đành lòng nay tôi bước chân ra đi.

Giơ tay buồn hái bông hồng tường vi.

Ghi chút tình em nói chờ đợi tôi,

Đừng nói tới phân ly.

Cô láng giềng ơi!

Nay mối duyên thơ đành đã lỡ rồi.

Chân bước xa xa dần miền quê.

Ai biết cho bao giờ tôi về...