Lời bài hát Viên viên khúc

Ca sĩ: Đang cập nhật
Viên Viên khúc

Đỉnh Hồ ngày ấy bỏ nhân gian,
Phá giặc về kinh xuống Ngọc Quan.
Khóc lớn sáu quân đều áo trắng,
Một phen nổi giận bởi hồng nhạn

Hồng nhan lưu lạc ta không muốn,
Nghịch tặc trời làm cho tự mật
Quét giặc Hoàng Cân phá Hắc Sơn,
Hết khóc vua cha lại gặp măt.

Gặp mặt vừa qua phủ đại thần,
Cửa hầu ca múa tựa hoa xuân.
Hẹn đem tài khéo ca cầm ấy,
Chờ lập công lao bậc tướng quân.
Nhà ở Cô Tô làng giặc vải,
Tên tự Viên Viên đẹp lộng lẫy.
Thường mơ tới chơi vườn Phù Sai,
Cung nữ đưa vào vua đứng dậy,
Tiền thân là gái hái hoa sen,
Trước cửa một vùng sông nước chảy.

Nước chảy mái chèo khua như bay,
Người ác nơi đâu ép chở đi?
Lúc ấy đã hay mình bạc mệnh,
Đương thời chỉ biết khóc chia ly.
Ngất trời ý khí liền cung dịch,
Mắt ngời răng trắng không ai tiếc.
Cướp về hẻm vắng nhốt trong nhà,
Dạy hát dạy đàn mời rượu khách.

Chén khách vòng quanh mặt trời xế,
Một khúc đàn sầu hướng ai gảy?
Tuấn tú công hầu có thiếu niên,
Tay nhặt cành hoa mấy lần ngó.
Sớm đưa chim đẹp thoát ra lồng,
Bao giờ mới vượt sông Ngân đó?
Hờn chết thư chàng giục giã lòng,
Tủi mình mỏi mắt chờ tương ngộ.
Lời hẹn ơn sâu gặp khó khăn,
Sáng ra ong kiến ngập Trường An.
Chương Đài cành liễu còn nhung nhớ,
Tơ bụi trời xa luống thở than.

Đòi mãi Lục Châu vào phủ đệ,
Ép hô Giáng Thụ ra lan can.
Nếu như tráng sĩ không toàn thắng,
Sao được mày ngài cởi ngựa sang?
Mày ngài trên ngựa truyền hô tiến,
Tóc mây nghiêng lệch hồn vừa định.
Nếu lớn ra mừng giữa chiến trường,
Điểm trang trên mặt phai son phấn.
Theo quan đàn sáo tới Tần Xuyên,
Bò vàng trên lộ xe ngàn chiếc.
Tà Cốc mây sâu gác vẽ đùn,
Tản Quan nắng xế đài gương ánh.

Tin đồn truyền khắp chốn quê hương,
Quạ rộn hồng bay trải chục sương.
Người trước dạy đàn thương vẫn sống,
Bạn xưa giặc vãi nhớ cùng làng.
Ngậm bùn én thảy về nhà cũ,
Trên nhánh bay ngang ấy phượng hoàng.
Trước chén ngậm ngùi thương tuổi tác,
Có người làm vợ bậc hầu vương.
Đương thời chỉ bởi vì danh khổ,
Vương tôn công tử tranh mời gọi.
Một hộc minh châu vạn hộc sầu,
Quan sơn phiêu bạt thân mòn mỏi.
Lầm sợ cuồng phong hoa rụng bay,
Vô biên xuân sắc về trời đất.

Thường nghe nghiêng nước với nghiêng thành,
Lại khiến Chu lang được nổi danh.
Há bởi vợ con lầm kế lớn,
Không may hào kiệt vốn đa tình.
Cả nhà xương trắng thành tro bụi,
Một kiếp hồng nhan rọi sử xanh.

Anh chẳng thấy,
Quán Oa vừa dựng uyên ương ngủ,
Gái Việt như hoa nhìn chẳng đủ,
Lối cũ bụi mờ chim rộn kêu,
Hành lang người vắng rêu xanh mọc.
Đổi quạt dời cung vạn dặm sầu,
Vàng ca ngọc múa cổ Lương Châu.
Vì anh riêng hát Ngô cung khúc,
Sông Hán về đâu nước biếc sâu...../.