Lời bài hát 飛魚 (Flying Fish)

Ca sĩ: Sodagreen Album: 苏打绿 (Sodagreen)
Thuyền cũ nói: “Trên biển này, chẳng có gì tôi chưa nhìn thấy.”

Thuyền cũ nói: “Tôi đã chạm tới mọi ngọn sóng trên biển này.”

Thuyền cũ nói: “Tôi đã nghe được mọi thứ từ vùng biển này.”

“Tôi đã nhìn thấu hết sự sống nơi đây

Chẳng còn điều gì muốn làm nữa.”

Đại dương mênh mông nói: “Cậu vẫn chưa từng chạm tới những đám mây.”

Đại dương mênh mông nói: “Cậu chưa từng được đắm chìm trong làn nước sâu.”

Đại dương mênh mông nói: “Ngôi làng ở bờ bên kia cậu chưa được đi qua.”

“Nước mắt còn chưa một lần rơi.

Cười hết đêm, chẳng thổi tắt được ngọn đèn.”

Nhìn lên thiên đường thật vui vẻ

Nhìn khóe mắt, thùy tai nở thành hoa

Nhìn rong chơi, chìm nổi

Nhìn thiên đường của nhân gian bay qua màng tai

Dù cho đau đớn cùng tê liệt nhiều đến vậy

Bầu trời dù không xanh vẫn còn có cầu vồng

Ai bảo cứ nhất định phải có thu hoạch

Ai bảo than vãn là tội lỗi

Ai bảo trời sinh là không thể thoái thác

Đơm hoa không kết trái thì có sao?

Là cá thì nhất định phải bơi ư?

Ai bảo cuộc đời là phải sống

Ai bảo đau khổ rồi cũng sẽ qua.

Ai bảo bài hát là phải có dạo đầu

Phá vỡ ranh giới để tìm kiếm điều gì đó

Nhất định phải đến một nơi chưa từng có

Nhìn lên thiên đường thật vui vẻ

Nhìn khóe mắt, thùy tai nở thành hoa

Nhìn rong chơi, chìm nổi

Nhìn thiên đường của nhân gian bay qua màng tai

Dù cho đau đớn cùng tê liệt nhiều đến vậy

Bầu trời dù không xanh vẫn còn có cầu vồng

Tìm ra manh mối, tìm ra cửa sổ

Chui khỏi chiếc lưỡi của mặt biển dưới mây đen, mở ra một lối thoát

Đừng trốn tránh, để cảm nhận được càng nhiều

Đừng bắt hay ép mình vào góc tường

Nhìn lên thiên đường thật vui vẻ

Nhìn khóe mắt, thùy tai nở thành hoa

Nhìn rong chơi, chìm nổi

Nhìn thiên đường của nhân gian bay qua màng tai

Nhìn lên thiên đường thật vui vẻ

Nhìn khóe mắt, thùy tai nở thành hoa

Nhìn rong chơi, chìm nổi

Nhìn thiên đường của nhân gian bay qua màng tai

Dù cho đau đớn cùng tê liệt nhiều đến vậy

Bầu trời dù không xanh vẫn còn có cầu vồng

Tìm ra manh mối, tìm ra cửa sổ

Chui khỏi chiếc lưỡi của mặt biển dưới mây đen, mở ra một lối thoát

Dù bay lượn hay phí hoài thời gian

Thì cũng là cuộc sống của mình

Muộn phiền chẳng phải vô cớ

Không bằng để tiếng cười lấp đầy lỗ tai

Đổi lại một dáng hình vui vẻ tốt hơn nhiều

Để bản thân được sống dễ chịu.